Minh
Văn - Thiên Đường nói dối
Trong
giao tiếp, nói dối một chút sẽ làm cho câu chuyện của
bạn trở nên thi vị. Nhưng nếu
trở thành thói quen, thì đó thực sự là một thảm
họa. Hẳn ai cũng hiểu được
điều này, vì người ta không thể sống trong mê cung lừa
dối. Khi mà mọi thứ bị mất phương hướng, chúng ta sẽ
không phân biệt được thế nào là đúng sai. Cho
nên cần phải có
sự hiện hữu của chân lý và sự thật. Niềm
tin là nền tảng vững chắc cho mọi mối quan hệ xã hội.
Con người không thể xây dựng các giá trị nhân bản dựa
trên sự dối trá.
Thế
giới có một ngày gọi là “Cá tháng tư”, nhằm vào 1
tháng 4 hằng năm. Hay còn gọi là ngày nói dối, với ý
nghĩa đây là ngày hội vui vẻ, tinh nghịch cho những
người có tính hài hước. Trong ngày này người ta tung
nhiều tin đồn không đúng sự thật, nhằm tạo niềm vui
hoặc trêu chọc ai đó. Họ được phép làm điều này
trong cả ngày 1 tháng 4, bước sang ngày khác thì mọi sự
trở lại bình thường.
Nói
dối là rất kinh khủng, bởi nó khiến người ta phải
quay cuồng trong giả tạo. Tất cả mọi thứ sẽ bị rối
tung rối mù, xã hội đảo lộn hết cả. Cho nên cả
năm chỉ có một ngày nói dối là đã quá sức chịu đựng
rồi. Một số nước còn quy định chỉ nói dối trong nửa
ngày mà thôi (tức là đến 12 giờ trưa ngày 1 tháng 4 thì
kết thúc), như các nước: Anh, Canada, New Zealand…; Sở dĩ
như vậy vì người dân những nước này bản tính nghiêm
túc, thích tôn trọng sự thật.
Chuyện
thế giới là vậy, một năm có một ngày nói dối. Ấy
nhưng người Việt Nam có hẳn 365 ngày nói dối trong một
năm, cứ liên tục như vậy đã 85 năm rồi. Thật là kinh
khủng và ngoài sức tưởng tượng, nhưng đó là sự thật
chứ không hề bịa đặt chút nào. Vì tôi viết bài
này không nhằm vào ngày cá tháng tư. Sở dĩ nói là 85
năm, vì kể từ khi đảng Cộng sản ra đời. Từ
đó, người dân Việt Nam không còn biết đến khái niệm
nói thật là gì cả.
Tại
sao lại như vậy? Nguyên do là tại cái
“Chủ nghĩa Cộng sản” hoang tưởng. Đây là một học
thuyết ngược đời, không thể áp dụng trên thực tế.
Nhưng người ta lại bắt toàn dân phải nghe theo. Không ai
dám phản đối, vì nếu làm như vậy thì sẽ bị ngồi
tù hoặc giết hại. Thành
ra người dân thấy sai mà không phản đối, biết là phi
lý nhưng không dám nói. Sự thật thì phải che dấu, nhưng
lại toàn nói những điều trái với lòng mình mà thôi.
Lâu dần họ trở thành những người nói dối xuất sắc
nhất thế giới. Luôn có một cái máy chém treo
lơ lửng trên đầu, ai nói thật thì bị nó chém chết.
Do vậy mà người ta phải vận dụng hết trí thông minh
để phục vụ cho việc nói dối. Rồi rèn luyện
đến mức trở thành kỹ năng và phản xạ tự nhiên.
Cái
sự nói dối này không chỉ ở người dân, mà toàn xã
hội như vậy cả. Bộ máy cầm quyền là những người
đi tiên phong. Họ nói dối như cái máy, không cần phải
biết ngượng, vì xung quanh ai cũng thế. Chỉ cần
trích dẫn câu khẩu hiệu của đảng là rõ ngay:
“Nhà nước của dân, do dân vì dân, tất cả quyền
lực thuộc về nhân dân”. Họ có nói dối hay không,
và đến mức nào? Điều này dân tộc Việt Nam và thế
giới đều biết cả rồi. Người dân thấm thía hơn ai
hết, những 85 năm kia mà. Vì anh có tài đến mấy, cũng
không thể lừa dối tất cả mọi người trong mọi lúc
được.
Để
biết một người có nói dối hay không thì người ta phải
dựa vào những người nói thật xung quanh. Nhưng tất cả
đều nói dối thì phải làm thế nào? Có lẽ là
vô kế khả thi đối với một xã hội như vậy.
Hồi
trẻ tôi cũng hào hứng với ngày cá tháng tư lắm, vì nó
vui và phù hợp với tâm lý lứa tuổi. Nhưng rồi bổng
giật mình nhận ra rằng, những lời nói dối trong ngày
này không có tác dụng gì đối với người Việt Nam. Thì
ra quanh năm sống trong dối trá, nay họ đã chán rồi. Chỉ
có những lời nói thật mới có thể gây được bất ngờ
thú vị mà thôi. Khi nghe những lời nói thật, họ sửng
sốt mỉm cười, nhưng bao giờ cũng đe một câu: “Nói
như thế là phản động, coi chừng công an nó bắt giam
đấy!”.
Bởi
vậy mà tôi có một đề nghị: Đối với người Việt
Nam hiện nay thì ngày “Cá tháng tư” phải đổi thành
ngày “Nói thật” mới đúng.
Ở
những quốc gia khác, khi ai đó nói dối thì bị người
ta khinh bỉ và giận dữ lắm. Việt Nam thì lại coi đó
là sự thường, thậm chí còn khen là thông minh và hợp
thời vụ. Bởi vậy mà không còn nghi ngờ gì
nữa, đây chính là mảnh đất thiên đường của những
người nói dối. Dĩ nhiên là
thiên đường của dối trá thì cũng như lâu đài cát, nó
không thể hiện hữu bền lâu và hữu dụng cho con người
được.
*
Tham khảo :
Tham khảo :
- Nói dối lem lém
http://www.gocnhinalan.com/blog-cua-alan-va-bca/noi-doi-lem-lem.html
- Đi tìm cái Tôi đã mất - nhà văn, đại tá cs Ng Khải
- Đi tìm cái Tôi đã mất - nhà văn, đại tá cs Ng Khải
http://newvietart.com/index177.html
http://readandlaugh.wordpress.com/2011/10/19/di-tim-cai-toi-da-m%E1%BA%A5t-nguy%E1%BB%85n-kh%E1%BA%A3i/ pdf
http://readandlaugh.files.wordpress.com/2011/10/di_tim_cai_toi.pdf
http://ngoclinhvugia.wordpress.com/2012/01/07/di-tim-cai-toi-da-m%E1%BA%A5t-nguy%E1%BB%85n-kh%E1%BA%A3i-tuy-but-chinh-tr%E1%BB%8B-ph%E1%BA%A7n-12/
- HIỆN TƯỢNG SÁM HỐI (Mặc lâm, Trần Mạnh Hảo, RFA)
Video : Trần Mạnh Hảo trả lời phỏng vấn RFAhttp://www.rfa.org/vietnamese/programs/LiteratureAndArts/highrk-off-enlightenmnt-01072012125007.html
http://www.youtube.com/watch?v=7nkx8-HNJAs&feature=player_embedded
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire